Tuyển tập STT hạ đến nhớ trường xưa, nơi bao nhiêu kí ức học trò tràn về

Tuyển tập câu status hạ đến, nhớ về trường xưa, nơi bao nhiêu kí ức học trò tràn về gợi lại trong tâm trí chúng ta bao kỉ niệm vui buồn đáng nhớ. Nhắm mắt quay về chốn ấy, thì ra kỉ niệm vẫn còn rất trinh nguyên, vẹn tròn như chưa hề sứt mẻ trước dòng đời tàn nhẫn. Có lẽ, người ta nói đúng, kỉ niệm sẽ không là gì nếu lòng người vội xóa nhòa nhưng sẽ là tất cả nếu ta gìn giữ từ tận thẳm sâu đáy tim.

Xem thêm : Tình bạn đích thực thật đáng quý, hãy biết giữ gìn và trân quý

Dưới đây là những câu status hạ đến, nhớ về trường xưa, nơi bao nhiêu kí ức học trò tràn về:

Nhớ thời đi học mẫu giáo, mẹ dắt tay đến trường, lúc mẹ về là khóc nước mắt, mũi chảy ròng ròng, không chịu vào lớp, cứ chạy theo mẹ và hét “mẹ ơi! Mẹ ơi!” làm cô giáo phải chạy theo dỗ mãi mới chịu nín.

Vào lớp chẳng chịu chơi với ai đâu, sợ bạn bè đánh nên tay cứ vín vào cái quần của cô, cô đi đâu ta lẽo đẽo đi theo tới đó. Đôi lúc, chắc cô cũng bực mình lắm nhưng cô cũng chỉ ôn tồn bảo ban, rồi gọi các bạn ra chơi cùng.

Đến khi quen lớp, quen trường thì như một lũ giặc. Trưa đến buổi đi ngủ thì không chịu ngủ, giả vờ ngủ, chờ cô đi ra khỏi phòng thì lén lút ra cửa sau đi phá các bạn lớp khác, khiến các bạn khác cũng không ngủ được. Kết quả là bị cô giáo phạt và báo với bố mẹ.

tuyen-tap-stt-ha-den-nho-truong-xua-noi-bao-nhieu-ki-uc-hoc-tro-tran-ve-1

Lớn thêm một chút, bước vào cấp 1, lo mải chơi nên suốt ngày làm mất đồ dùng học tập, mỗi buổi đi học về là nghe trận mắng te tua của mẹ. Nghe nhiều cũng thành quen, nên đồ dùng vẫn cứ mất liên tục và đều đều.

Giờ ra chơi, rủ các bạn ra chơi đất, chơi cát làm cho chiếc áo sơ mi trắng bỗng chốc nhuộm một màu vàng. Rồi cả lũ rượt nhau, đuổi nhau mồ hôi nhễ nhại, đến lúc vào học lại mệt lăn ra ngủ giữa bàn bị cô giáo phạt cầm quyển sách đứng bằng một chân ở cuối lớp.

Còn nhớ những lần thi đua hoa điểm mười, ai cũng được nhiều hoa, mỗi mình và mấy đứa bạn khác được mỗi một hoa. Cả lũ lại bàn mưu lập kế, chờ tan học, cắt hoa tự gián lên bảng để mình cũng bằng bạn bằng bè. Nhưng kế hoạch phá sản, cả lũ bị khiển trách và lao động công ích ở trường vì tội gian lận.

Hay những lần ăn kẹo cao su, dính vào ghế, vào tóc của bạn nữ, khiến các bạn la hét dữ dội. Cô giáo phải lấy kéo cắt phần tóc dính kẹo.

Lên cấp hai, nghịch nhất là cái trò đám con trai bắt sâu xanh trêu chọc các bạn gái trong lớp. Chao ôi! Nhớ lại thật kinh khủng. Những con sâu xanh nằm quằn mình trong tay đám con trai, chúng nó đi đến đâu thì con gái khóc thét đến đấy. Có bạn, vì sợ quá nên bỏ học hai, ba ngày.

Hay là việc lũ con trai quái quỷ bày mưu tính kế viết những dòng chữ như “tôi bị điên”, “tôi đang tâm thần” hay “hãy đánh tôi đi” vào từng mảnh giấy, lấy băng dính hai mặt âm thầm dính vào sau lưng của các bạn. Từ giây phút đó, họ trở thành trò cười cho cả lớp và thậm chí của cả trường. Đi đến đâu, có người cười đến đó nhưng họ ngơ ngác lắm, chẳng biết chuyện gì đang diễn ra, chỉ biết cười trừ.

Nhiều bạn ngây thơ lắm, lũ con trai bảo ngồi xuống đây bọn tao nhờ chút việc. Thế là oai lắm, thấy mình có giá lắm, nhưng nào ngờ, chưa kịp đặt mông xuống ghế thì mông đã đặt xuống đất một cái “uỵch” khiến cả lớp cười vỡ bụng.

Qúa đáng nhất là cái vụ nhắc bài sai. Rõ ràng biết bạn chưa học bài cần phao cứu trợ của “đồng đội” phía dưới. Ấy vậy mà, lũ con trai quỷ quái, cố tình nhắc bài sai cho bạn, khiến bạn không những bị cô giáo mắng mà còn được nhận một điểm 0 tròn trĩnh trong sổ đầu bài. Hẳn lúc đó uất lắm chứ, nhưng cũng chấp nhận thôi, ai bảo không học bài…

Rồi cả lũ chơi hội đồng cùng nhau hại một đứa. Nguyên một đám ngồi sau giật tóc, gõ đầu, nhưng đến khi quay lại, mặt đứa nào đứa ấy ngây thơ, vô tội vạ lắm, như chẳng biết chuyện gì đang xảy ra ấy. Vậy thì biết xử lí ai bây giờ, nên đành “ngậm đắng nuốt cay”…

tuyen-tap-stt-ha-den-nho-truong-xua-noi-bao-nhieu-ki-uc-hoc-tro-tran-ve-2

Lên thêm một chút, nhiều mưu mô và thủ đoạn ghê gớm hơn. Môn nào chưa học bài cũ, cứ nhằm đúng giờ kiểm tra bài cũ, một người giả vờ đau bụng, ba bốn tên khác hè nhau “đưa bạn lên phòng y tế”. Nhưng đâu có đi phòng y tế đâu, cả lũ chui vào một góc khuất, đợi 15 hay 20 phút khi thầy kiểm tra xong thì mới quay trở lại lớp.

Nhất là giờ kiểm tra từ mới tiếng anh, viết sẵn từ mới vào trong lòng bàn tay cho dễ nhìn để chép. Rồi sau đó, thông minh hơn, viết sẵn trên bảng sau đó xóa đi nhưng trừ lại những nét mờ để thầy gọi lên bảng, chỉ cần lên nhìn sát một chút là có thể viết được toàn bộ từ mới và lấy điểm 10 ngon lành.

Lên cấp ba, thi thoảng chán đời lại rủ thêm một vài đứa bỏ học, ra quán nước ngoài cổng trường tám chuyện trên trời, dưới biển. Thi thoảng có thầy cô đi qua, cả lũ lại chạy đi trốn.

Bỏ học nhiều quá, cả lũ lại mua đồ ăn nào mì tôm, nước ngọt, bim bim vào lớp ngồi ăn. Cô thì giảng bài trên lớp, cả lũ xuống bàn cuối lớp ngồi, mở bim bim, mì tôm sống bỏ trong ngăn bàn. Thi thoảng, đợi cô viết trên bảng lại thò tay vào ngăn bàn lấy một miếng ra ăn. Có những lúc chưa kịp nhai thì cô đã quay lại, chẳng dám nhai, làm cho bim bim mềm nhũn trong miệng.

Rồi thì những giờ kiểm tra, tìm đủ mọi cách để giở phao chép bài. Đứa thì viết trước phao vào giấy trước, đứa thì lén lút giở sách để dưới ngăn bàn, đứa thì giở sau lưng bạn,… Kết quả, bài bị đánh dấu, mỗi bạn được tặng một điểm 0 vào sổ điểm.

Không được dùng phao thì dùng điện thoại. Mỗi lần phát đề xong, tranh thủ thầy cô lơ là, vội vàng chụp đề gửi cho đứa bạn lớp khác làm. Làm xong, nó gửi đáp án cho mình, mình chỉ việc khoanh tròn vào đáp án theo nó gửi là có thể nhận điểm 8, điểm chín dễ dàng.

Những lần kiểm tra, cả lũ lại nháo nhào đi xin giấy. Cứ quyển vở nào còn thừa trang giấy trắng là bị chúng nó xin hết. Từ quyển vở 120 trang bỗng trở thành quyển vở mỏng như cánh chuồn chuồn chỉ còn vỏn vẹn mấy trang và hai tấm bìa.

Đời học trò thật nhiều kỉ niệm, có những lần thầy chấm vở soạn văn, có đứa lười chẳng chịu soạn bài, chép bài mà đi mượn vở của bạn lớp khác, viết nhãn tên mới gián trồng lên nhãn tên của bạn. Vậy là vở của bạn bỗng trở thành vở của mình.

Còn nữa, lên cấp ba toàn thích làm đại ca, chỉ cần một hiềm khích nhỏ là gây chuyện, đánh nhau. Trường nào cũng có đại ca, mỗi khi đại ca đến lớp nào là lớp đó có người bị đánh. Cả trường lại hay tò mò, kéo nhau cả đoàn đông đi xem, giống như đi hội.

tuyen-tap-stt-ha-den-nho-truong-xua-noi-bao-nhieu-ki-uc-hoc-tro-tran-ve-3

Nhớ mãi cái câu: “Nói nghe, nay nó hay đi học trễ, tụi bây bỏ hết rác vô bàn nó đi, nó không biết ai đâu, ai kêu đi trễ làm gì”.

Lớn rồi nhưng còn trẻ con lắm, nhớ nhất là chơi trò “chia bàn”. Mỗi đứa một nửa, đứa nào xâm phạm sang địa bàn của người khác thì sẽ bị lấy thước đánh.

Trong giờ học không lo học bài, chỉ lo ăn vặt với nhắn tin điện thoại. Mắt thì hướng lên bảng giả vờ như đang nghe cô giảng bài nhưng một tay thì thò trong ngăn bàn, bấm bấm điện thoại để nhắn tin. Thời bấy giờ, điện thoại “cục gạch” bàn phím thuộc như lòng bàn tay, không cần nhìn.

Lời kết: Còn nhiều lắm, nhiều lắm những kỉ niệm đáng nhớ một thời… Rồi ta sẽ về, về để tìm lại những cảm xúc trong veo của tuổi học trò, về để sống dậy những khoảnh khắc đã dần nguội lạnh trong tim theo thời gian. Và hơn hết trở về nơi ấy, nơi 50 năm thế hệ học trò đi qua mà vẫn không hề già đi, vẫn nhiệt huyết, hăng say lưu giữ thanh xuân tươi đẹp của chúng ta.

nguồn : stthay.vn

Ads Blocker Image Powered by Code Help Pro

Ads Blocker Detected!!!

Chúng tôi đã phát hiện ra rằng bạn đang sử dụng tiện ích mở rộng để chặn quảng cáo. Hãy hỗ trợ chúng tôi bằng cách tắt các trình chặn quảng cáo này.